Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

Căn phòng màu xanh


“Quý khách đang hạ cánh xuống thành phố Hiện thực. Nhiệt độ ngoài trời là 32 độ thật...”

Bạn nặng 52 ký lô, cao 1m60cm, thân nhiệt 37 độ C, não nhiệt 24 độ ảo, tinh thần hoàn toàn không bình thường.”

Cho bố mẹ mượn phòng những ngày bác ra tĩnh dưỡng nằm ở phòng bố mẹ. Thế là thích, vì có điều kiện sống trôi dạt trong căn phòng màu xanh tầng trên. Ở trong phòng của mình, mình dễ dãi bị cái cảm giác an nhàn, trễ nải  quyến rũ và buông xuôi, giống như khi trở lại phòng tắm với cái mùi hương mật ong thơm ngọt ngào quen thuộc, nó khiến mình muốn ngủ vùi trong hương thơm ấy sau bao ngày dùng đủ các loại mùi sữa tắm thơm tho nhưng ở những phòng tắm không phải của mình, hương thơm không phải của mình.

Căn phòng màu xanh tầng trên, ít khi được sử dụng đến, là cơ hội cho bố thể hiện dào dạt đức tính tiết kiệm và tiếc của: sử dụng lại những khung gỗ từ thuở xa xưa, khung cửa kính được cắt từ một cửa phòng cũ to hơn của mình,  rèm cửa tua rua phức tạp của những năm 90.., những sự chắp ghép dù có tạo hiệu quả nghệ thuật hay không, cũng thể hiện được sâu sắc tính cách của thân chủ. Căn phòng đầy đủ điều kiện của sự không hoàn hảo: . Do bố xây là nhà khung, nên có 1 cột dầm to và đứng thản nhiên giữa 1 phía nhà chứ k chịu khiêm nhường nằm ở sát tường. Thế mà mình lại thích mấy cái cột vô lý ấy, nó không ở đúng vị trí người ta muốn, lạc lõng đến đáng thương, khác biệt đến đáng yêu. Nhiều lúc mệt mỏi, thấy đơn giản chỉ là ngồi tựa vào cái cột vô lý ấy, “riêng một góc trời”.  Đây lại còn là căn phòng màu xanh hơi chuối, khác biệt, để tạo những cảm giác khác đi khi sống trong nó. Giường hoàn chỉnh, bố mẹ luôn chu đáo mắc sẵn màn khi mình trở về muộn từ phương xa. Ấy, chu đáo thế lại chẳng thích, bày đặt trải đệm dầy cộp xuống đất ngồi như đi pinic. Thế là tự nhiên yêu cái không gian giản dị nhưng nhàu nhĩ, bầy bộn mà mình đang bầy ra quá đỗi. Nằm khểnh nghe nhạc, ngắm nhìn mảng tường xanh. Thế mà liên hệ đc với anh chàng trong Rừng Na- uy mới tài. Cảm giác về 1 chàng trai sống tận hưởng trong cái không gian của mình, dù nó nhỏ bé hay đơn giản, thì anh ta cũng biết cách thỏa mãn và hết mình trong không gian ấy, nghe nhạc hết mình, đọc sách hết mình, hoặc không chỉ là tận hưởng căn phòng hết mình. Rồi nghĩ rộng ra là tại bác HM cả thôi, cái cách tận hưởng không gian, âm nhạc cho tới là quần áo của bác ý. Thỏa mãn một cái tôi một mình, hoặc một đám đông cô độc.

2 nhận xét: